Sunday, October 24, 2010

Suy nghĩ về lời cám ơn

 

Tôi muốn kể cho bạn nghe một câu chuyện có thật…
Một ngày kia,căn bệnh ung thư quái ác đã cướp mất sinh mệnh của một chàng trai trẻ. Bạn bè anh, những người thân yêu của anh họ nghĩ gì? Có người ngửa mặt lên trời mà kêu: Ông trời không có mắt. Còn anh,những ngày cuối cùng trên giường bệnh anh chỉ muốn viết một bài văn nhưng do quá yếu chưa kịp viết xong thì đã ra đi.
Tiêu đề của bài văn ấy là hai chữ: “Cảm Tạ”.
Bệnh nặng như thế, anh biết mình sẽ ra đi khi tuổi trẻ, khát vọng sống đang nóng bỏng trong tim nhưng lời cuối cùng anh nói với nhân thế là “Cám ơn”.
Tôi rất yêu hai chữ này, đó là câu nói đẹp nhất của nhân loại. Những người phù phiếm giải thích từ cám ơn là “từ xã giao”. Những người được dạy dỗ nghiêm khắc từ nhỏ cũng biết biến từ cám ơn thành câu nói cửa miệng. Nhưng chỉ có người đi gần hết đoạn cuối của hành trình nhân sinh, tưởng nhớ lại những gió mưa bão táp, những ân huệ mà cuộc sống đã ban tặng thì nghẹn ngào nói: “Cám ơn!”. Câu cám ơn này mới khiến người ta cảm động.
Phàm những ai không muốn nói từ cám ơn thì đó là người kiêu ngạo, ngang tàng và nhạt nhẽo. Anh ta là sản phẩm của xã hội công thương nghiệp. Anh ta cảm thấy anh ta không nợ ai, không xin ai. Những thứ anh ta đang có đều là những thứ anh phải được có, do công sức anh bỏ ra, không cần phải nói lời cảm ơn ai cả.
Nhưng tôi biết rằng tôi chẳng “phải được” có thứ gì cả. Tôi xuất hiện trên thế giới này với hai bàn tay trắng, chẳng có ai “phải” yêu tôi, chẳng có ai “phải” nuôi dưỡng tôi, chẳng có ai “phải” quên ăn mất ngủ vì tôi. Cho dù tôi có nộp học phí đi chăng nữa nhưng sự quan tâm dạy dỗ chân thành của thầy cô là do tôi mua được đấy ư? Tôi đã bỏ tiền ra mua gạo thật đấy nhưng chẳng lẽ vài đồng bạc ấy có thể đền đáp được sự vất vả của những nông dân hay sao? Không cần phải đợi đến lúc tuổi già sầm sập đến gõ cửa, mà ngay từ bây giờ khi còn đang trẻ khoẻ tôi cũng cần phải học nói từ “Cảm ơn!”.
Trong một cuốn cổ học tinh hoa có viết: “Mỗi sáng sớm hãy thắp một nén nhang để cảm tạ tam quang”. Đáng để chúng ta cảm tạ lẽ nào chỉ có Thiên – Địa, Nhật – Nguyệt, Tinh Thần? Chủ thể của thiên địa tam quang há không đáng để chúng ta cảm tạ ư? Trong vũ trụ mênh mang vô cùng vô tận này, chúng ta đã bỏ ra cái gì mà lại được ngồi ung dung hưởng thụ như thế? Chúng ta đã đặt mua bầu khí quyển? Đã đặt mua ánh sáng mặt trời mặt trăng? Mỗi một giây chúng ta đều hít thở không khí, chúng ta có phải nộp thuế không? Chúng ta đã dùng biết bao nhiêu nước? Tất cả sự bố thí đó là của ai vậy?
Thế mà chúng ta lại không chịu nói lời cám ơn. Nếu như hương hoa thơm phải mất tiền, nếu mỗi năm thảm cỏ trên thảo nguyên bao la thay áo mới có giá trị trao đổi ngang với thảm trải nhà, nếu dãy núi Hymalaya, núi Thái sơn mà “đếm đá tính tiền” thì bán cả Kim tự tháp đi cũng có đủ mua không?
Nếu lấy tiền bạc ra để tính thì một người phải trả bao nhiêu tiền để được ngắm nhìn hình ảnh em bé mới sinh mở tròn xoe đôi mắt thơ ngây nhìn thế giới mới – thật là cảm động đến rơi nước mắt! Thế mà chúng ta lại không chịu nói lời cám ơn.
Người phương Đông mỗi khi tỏ ra khiêm tốn thường nói: “Quá khen!”, những nước nói tiếng Anh thì lại thích câu: “Hãy tin tôi, tôi sẽ không để bạn thất vọng đâu”. Là một người phương Đông tôi thấy mình dễ tiếp nhận cách nói đầu tiên hơn. Khi có ai đó khen ngợi tôi, từ đáy lòng mình tôi cảm thấy bối rối: “Không, tôi không được như bạn nghĩ đâu, nếu bạn thích điểm gì đó ở tôi thì đó là do tâm hồn của bạn trong sáng và rộng mở, khi bạn nhìn tôi bằng ánh nhìn đẹp như vậy, tôi thực sự là cảm ơn bạn vô cùng, bạn đã đánh thức những hạt giống tốt đẹp trong tôi, làm chúng nảy nở đâm chồi!”
Vậy cuối cùng thì ruộng đất phải cảm tạ hạt giống hay hạt giống phải cảm tạ ruộng đất? Đều phải cảm ơn. Cảm ơn sẽ khiến cho ruộng đất tơi mềm hơn để hạt giống đâm chồi, cảm ơn sẽ khiến cho hạt giống nhanh chóng cảm nhận được sự ấm áp của đất mẹ. Cả hai đều phải cám ơn nhau, vì nhờ có thế thì cả hai mới trở thành có ích. Chữ “Cám ơn” do vậy mà hay quá và lớn quá. Đến đất cũng phải cám ơn hạt giống đã làm nó tơi mềm, còn hạt giống thì lại cám ơn đất vì hơi ấm và chất màu đã làm hạt giống trổ hoa.
Tất cả khi chân thành nói tiếng cám ơn, tinh thần của chữ đó sẽ thể hiện cả sự tôn trọng, khiêm nhường, bao dung và ba điều ấy sẽ biến đất trời tịch mịch thành rộng mở, trong sáng.
Hãy nói với bất kỳ ai đã mang lại niềm vui cho chúng ta dù là rất nhỏ – câu nói đi ra tự đáy lòng mình: “Cám ơn!”.
Nguồn: Tuổi Trẻ Phật Giáo

64 comments:

Therese Marie said...

"Cám ơn " Hai từ rất đơn giản nhưng mang cả môt tấm chân tình bao la khiến người nghe cảm động

MinhTam . said...

Thanks nha !

Therese Marie said...

Nếu mình nói câu cám ơn với bạn có khiến bạn cảm động không? vì khi mình đang ở vào giai đoạn khủng hoảng tinh thần thì bạn đã xuất hiện và làm cho mình quên đi một phần nào những nỗi thất vọng trong cuộc sống riêng tư của mình. Vậy bạn là người xứng đáng nhận được một lời cám ơn từ mình chứ, phải không MT?

MinhTam . said...

Đúng chứ jen2tk...nhưng mà đúng 50 % à...Vì những người thân, hay bạn tốt...họ đối xữ với mình kg phải để họ cần cám ơn....

Therese Marie said...

Vẫn biết "thi ân bất cầu báo" nhưng người nhận nên có một thái độ trân trọng và mang ơn người đã dành cho mình những tình cảm tốt đẹp vì những điều đó không thể mua được bằng tiền..... đúng không bạn?....

MinhTam . said...

Đúng rồi...nhưng mà đừng cảm ơn...thái quá,sẽ làm người cho ....áy náy.

Therese Marie said...

Áy náy rồi sinh ngứa ngáy phải không MT... Hahahhahaha

MinhTam . said...

Ngứa ngáy thì uống...Cézil...Trị dị ứng ngứa...hehheeheh mình uống quài...

Therese Marie said...

mình thì xức cortibion thôi...sợ uống thuốc lắm...

MinhTam . said...

Ê...Cortibion coi chừng đó jen2tk ! nó có Corticoids....Phải hỏi Bs mới dùng được đó !

Therese Marie said...

Lâu lâu mới dùng mà, với lại hỏi mấy ổng dễ gì mấy ổng nói trừ khi mình đi khám ở chỗ mấy ổng...hehehehe

MinhTam . said...

Thì cố gắng kiếm Bs quen hay bạn bè...tư vấn cho...

Therese Marie said...

Mình thì lên mạng tìm thông tin cho chắc ăn.... Hehehehe

MinhTam . said...

Lên mạng có cái dở là phãi...kiểm chứng lại ! thông tin trên mạng nhiều khi trời ơi đất hỡi....

Therese Marie said...

Nhưng đỡ phải mang ơn MT ơi.... Hihihihihi

MinhTam . said...

Qua sông , thì phải lụy đò...jen2tk ơi !

Therese Marie said...

Lụy mấy ổng riết mệt hầu bao lắm... hehehehe

MinhTam . said...

thì...ai mà ham, nhưng có bịnh thì vái tứ phương !

Therese Marie said...

Mình thì khi nào bệnh nặng lắm mới nhớ tới mấy ổng còn bệnh thường thì tự làm bác sĩ được rồi hehehehe

MinhTam . said...

Mình nói thiệt nha jen2tk.....không có giỡn mặt với bịnh được, cái gì biết rỏ mới uống thuốc....xui gặp tác dụng phụ thì mệt mõi lắm !

Therese Marie said...

Hên một cái là mình ghét uống thuốc lắm, Bịnh nhẹ là cứ để đó thi gan cùng tuế nguyệt khi nào nó muốn hết thì hết hahahaha

MinhTam . said...

Mình thì uống sao cũng được....miễn không chít là được !

Therese Marie said...

Uống vậy mới dễ bị tác dụng phụ đó. Nhớ hồi nhỏ má cho uống thuốc, má vừa quay lưng đi là mình giấu xuống dưới gối tới khi má thay drap bị đập một trận nên thân...Huhuhuhuhu

MinhTam . said...

Làm gì thì làm...làm ơn cho mình đừng đụng tới thuốc men là con cảm ơn ...Trời.

Therese Marie said...

Mình cũng vậy...hehehehe

MinhTam . said...

Ai cũng vậy chứ nói chi mình...heheheheh
Hôm nọ vô Pháp-Việt ở Q7 thăm bạn, ai cũng khen ...y như khách sạn 4 sao, mình nói...vậy mầy vô ở đi ! heheheeh

Therese Marie said...

Rồi họ có chịu vô ở không? ở đó bệnh viện nó quất cho tím người lúc đó hết khen hahahaha

MinhTam . said...

Vô đó phải có của chứ...bèo bèo ai cho vô. Bởi vậy thầy lang mới có đất sống !

Therese Marie said...

Tóm lại bệnh viện công vẫn đắt khách hơn bệnh viện deluxe... Mặc kệ bị đối xử tệ bạc nhưng không bị móc túi nhiều là được... hehehehe

MinhTam . said...

Thì ai có tiền thì cứ xài....mình thì thấy người làm giàu chân chính, họ tiêu sài cũng ...kỹ lắm bạn ơi.

Therese Marie said...

Người ta làm ra đồng tiền khó nhọc thì người ta phải xài đúng chỗ chứ... Chỉ có mấy người mà tiền từ trên trời rớt xuống là xài thả ga thôi...

MinhTam . said...

Để mai mốt...có mệnh hệ nào cũng khỏi tiếc, hén ! hehehehhehe

Therese Marie said...

Bởi vậy tự nhiên có tiền ngu gì không xài gặp mình cũng vậy thôi hè... hihihihi

MinhTam . said...

Cho nên : "Sống trên đời này, người giàu sang .....sướng hơn người nghèo khó"
heheehhehe

Therese Marie said...

Đó là triết lý muôn đời mà bạn hichichic

MinhTam . said...

Cho đời nay cho đời mai, cho ...muôn đời sau ! há ?

Therese Marie said...

Uh! đúng thế...Hehehehe

MinhTam . said...

yeah !

Therese Marie said...

Cuối tuần MT có đi đâu chơi không vậy?

MinhTam . said...

Đa số là kg, vì phải lo việc nhà phu má và phải làm hàng.....trăm thứ kg tên, mà mình kg làm được trong tuần....

Therese Marie said...

Nhưng được ở nhà cũng đỡ mình phải cày mới mệt nè Huhuhuhuhu... Không còn thấy mùa xuân đâu...

MinhTam . said...

Ừ, nghỉ t7,cn ....mình giải quyết được nhiều việc lắm.

Therese Marie said...

Còn mình thì chả có thì giờ nào làm công việc riêng cho mình được, mỗi lần đi làm về là mệt lắm rồi hôm nào cầm được cái chổi quét nhà là hôm đó cái nhà may mắn lắm đó.... Hihihihi

MinhTam . said...

Thì...có người khác làm cho mình, hehehehehe

Therese Marie said...

Phải chi có ai làm cho mình cũng đở đàng này toàn con cháu họ nhà lười không à MT ơi Huhuhuhu

MinhTam . said...

Ừ, cũng cho là xui đi ! cho đỡ tức....huhuhuhuh

Therese Marie said...

Thì đã nói là hồi xưa ông bà mình ăn trúng con rệp mà cho nên cuộc đời cứ như con rận con rệp thôi Huhuhuhu

MinhTam . said...

Cho jen2tk bài vè nè....
Nghe vẻ nghe ve
Nghe vè tôi nghèo
Nghèo tanh, nghèo hôi
Nghèo lồi mắt cá
Nghèo sạt xương hông
Nghèo không gạo nấu
Nghèo thấu Ngọc Hoàng
Nghèo tàn, nghèo mạt
Nghèo khạc ra tro
Nghèo ho ra máu
Nghèo lủi vô bờ
Nghèo lờ con mắt
Nghèo thắt ống chân
Nghèo sưng cần cổ
Nghèo lổ máu đầu
Nghèo cực như trâu
Một xâu, hai thuế

Therese Marie said...

Trời!!! sao kiếp nghèo thấy sợ quá vậy.... Nói tóm lại kiếp nghèo là khốn nạn nhứt... Huhuhu

MinhTam . said...

Thành ra mình nhớ mãi câu nầy của bà vợ ông Versace ( nhà thiết kế thời trang Italy ) nói trước khi bị ...tù :
< tôi thà ngồi khóc trong một chiếc Roll Royce, còn hơn là hạnh phúc trên một chiếc...xe đạp>

MinhTam . said...

Thành ra mình nhớ mãi câu nầy của bà vợ ông Versace ( nhà thiết kế thời trang Italy ) nói trước khi bị ...tù :
< tôi thà ngồi khóc trong một chiếc Roll Royce, còn hơn là hạnh phúc trên một chiếc...xe đạp>

Therese Marie said...

Ừa đúng đó, khi mình ngồi khóc trong Roll Royce còn có kẻ đưa khăn cho mình lau mắt hay còn có người an ủi; còn hạnh phúc trên chiếc xe đạp hả.. hình như là tự mình an ủi mình thôi Huhuhuhu

MinhTam . said...

Đâu có hạnh phúc trên xe đạp thì...mau mõi lắm...!

Therese Marie said...

Ừ đạp riết mỏi chân nhất là leo dốc ... Hihihihi

MinhTam . said...

Thì thời chạy xe đạp ai cũng vậy rồi quen....giờ nghĩ lại, phát ớn !

Therese Marie said...

Hồi xưa mình đi bằng xe đạp thấy cũng khỏe nhưng một thời gian sau thấy mấy người đi xe đạp bị thiệt thòi quá bị lấn , ép đủ thứ..

MinhTam . said...

Thời buổi nầy thấy con nít đi xe đạp người ta kg có nhườn nhịn gì hết, lúc xe đông thấy tôi lắm...

Therese Marie said...

Cho nên phải mau mau lên đời thôi...Hihihihihi

MinhTam . said...

Lên đời hay....đua đòi ! hehehehhehehe

Therese Marie said...

Lên đời là khi mình có mình mới lên được, còn đua đoi là không có mà cũng ráng trèo cao cho té đau hihihihihi

MinhTam . said...

Lên đời là làm cho mình...trẻ mãi hong già, Hả ?

Therese Marie said...

Ừa đúng..... hehehehehe

No Name No Name said...

Cảm ơn bạn đã đăng lên cho mình được đọc bài nầy :))

Therese Marie said...

Không có chi bạn ơi, chúc bạn cuối tuần vui nha...