Thursday, January 6, 2011

QUÁN CHIẾU HẠNH PHÚC


Chúng ta thường đi tìm một cái gì bên ngoài để mang lại cho mình hạnh phúc như vật chất, nhà cửa, xe hơi, máy móc, tiện nghi, … hoặc tình cảm gia đình, thân quyến, bạn bè, người yêu, … hoặc danh vọng, địa vị, lý tưởng. Ta khát khao tìm kiếm vì tưởng mình nghèo nàn, thiếu thốn, tâm luôn phóng ra ngoài chạy theo trần cảnh. Trong kinh Pháp Hoa kể thí dụ đứa cùng tử suốt đời đi ăn xin vì không biết trong túi mình có viên ngọc quý, đến khi được người bạn nhắc tỉnh ngộ lấy ngọc ra xài liền hết đói khổ.

Bài quán chiếu dưới đây nhắc bạn nhớ lại những viên ngọc quý mà bạn đã có, chỉ cần lấy ra dùng là sẽ có hạnh phúc.

Sau đây là 7 điều quán chiếu hạnh phúc:

1/ Ta đang còn sống
2/ Ta có sức khỏe
3/ Ta có đủ sáu căn
4/ Ta có tự do
5/ Ta có tiện nghi vật chất
6/ Ta có tình thương
7/ Ta có sự hiểu biết


1/ Ta đang còn sống
Trên đời này quý nhất là sự sống. Tất cả sinh vật từ côn trùng, sâu bọ, thú vật cho đến con người, loài nào cũng tham sống sợ chết. Giả sử bây giờ phải lựa chọn giữa trúng số độc đắc mà chết và sạt nghiệp mà sống thì bạn sẽ lựa cái nào ? Ở đời ai cũng lo đi tìm tiền của, nhưng thật ra tiền của chỉ để bảo đảm sự sống an toàn, tiện nghi. Có nhiều người giàu sang sẵn sàng chi hết tiền của để cứu lấy mạng sống. Như thế đủ thấy sự sống quý hơn tiền bạc, quý hơn gấp trăm ngàn, triệu ngàn lần. Ngay cả một tỷ đô la cũng không mua nổi mạng sống khi bị bệnh ung thư hay sida (aids). Vậy mà sáng nay mở mắt thức dậy còn sống, bạn có thấy mình hạnh phúc không?

Mỗi khi cảm thấy khổ đau, chán nản hay tuyệt vọng thì hãy nhớ lại ta đang còn sống đây. Còn sống thì còn tất cả.
2/ Ta có sức khỏe

Sự sống quý nhất trên đời, sức khỏe quý nhất trong sự sống. Có sức khỏe không có nghĩa là phải khỏe như lực sĩ thế vận hội mà chỉ cần không đau nhức, bệnh hoạn, không có bệnh trầm kha, nan y, v.v… Ở đời mấy ai tránh khỏi bệnh tật, không bệnh này thì bệnh nọ. Bệnh nặng như ung thư hay sida phải có thuốc giảm đau như morphine mới chịu nổi, nếu không thì đau đớn rên siết như bị hành hình ở địa ngục, bệnh nhẹ như cảm cúm, sổ mũi, nhức đầu cũng làm cho ta mệt mỏi, khó thở, đau nhức. Mỗi khi khỏe mạnh, không bệnh hoạn thì ta hãy mừng rỡ ý thức đó là một hạnh phúc. Có nhiều tiền mà bệnh hoạn liên miên, ăn không được, ngủ không yên, hết nằm nhà thương này đến nhà thương nọ, có tiền như vậy đâu có sướng !

Mỗi khi cảm thấy khổ đau, chán nản hay tuyệt vọng thì hãy nhớ lại ta đang còn sức khỏe đây. Còn sức khỏe thì còn làm được tất cả.

3/ Ta có đủ sáu căn (mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý)

Có nguời đầy đủ sức khỏe nhưng lại bị mù, điếc, hoặc câm, què, tàn tật, v.v… Những người này dù có tiền, có sức cũng đâu sung sướng gì ! Bạn có thể tưởng tượng nếu bây giờ bị mù thì bạn sẽ ra sao ? Chỉ cần nhắm mắt lại trong năm, mười phút đi tới đi lui trong nhà mình xem. Bạn có hiểu được nỗi khổ của người mù không ? Vậy mà bạn đang còn đôi mắt sáng thấy được trời xanh, mây trắng, tai nghe được chim hót, nhạc hay, mũi ngửi được mùi cơm thơm, miệng nói năng được với người thương, thân không què quặt, tâm không điên loạn. Như vậy còn đòi hỏi gì hơn? Chỉ cần mất đi một căn thôi đời bạn sẽ mất đi rất nhiều ý nghĩa.

Dù ở trong cảnh khổ nào đi nữa, nhớ lại mình còn nguyên vẹn sáu căn cũng đủ an ủi và xóa tan đi mọi niềm đau.
4/ Ta có tự do

Tự do ở đây là không bị tù đày chứ không có nghĩa chính trị hay tôn giáo. Bởi vì theo giáo lý, tất cả chúng ta đều là tù nhân của ba cõi sáu đường. Chỉ khi nào thoát khỏi sinh tử luân hồi mới thực sự là tự do.

Hiện tại bạn có đang ở tù không? Có đang bị trói buộc, xiềng xích không ? Có ai cấm bạn đi đứng nói năng, ăn uống không? Có ai đánh đập theo dõi kiểm soát bạn không ? Bạn có biết đời sống trong tù ra sao không? Dù đó là tù ở Pháp, ở Mỹ? Có thể bạn nghĩ tù ở các xứ văn minh giàu có thì sướng hơn ở xứ nghèo chăng? Ở Mỹ nhân viên cai tù không hành hạ tù nhân nhưng chính những người tù đánh đập, áp bức, hiếp dâm lẫn nhau rất dã man.

Ngay bây giờ nhìn lại, bạn có thấy mình được tự do đi đứng nói năng không ? Nhớ ai thì lên xe rồ máy đi thăm, thèm ăn món gì thì ra chợ mua hoặc đi nhà hàng, v.v… Có biết bao người đang bị tù đày khổ sở, trong đầu chỉ ao ước được tự do như bạn là họ sung sướng lắm. Vậy mà đang sống tự do bạn có cảm thấy hạnh phúc không? Nếu không thì bạn hãy ý thức và nhớ lại đi, đừng để khi mất tự do rồi mới mơ ước thì quá muộn.
5/Ta có tiện nghi vật chất

Tiện nghi vật chất không hẳn là nhà cao cửa rộng, xe hơi, ti vi, tủ lạnh, máy giặt, máy rửa chén, v.v… Tiện nghi ở đây là những thứ căn bản mà phần đông chúng ta đều có, đó là cơm ăn, áo mặc, chỗ ở che mưa nắng, không phải đi ăn xin, ngủ đầu đường xó chợ. Nhiều người ở Việt Nam vẫn tưởng rằng sống ở Pháp hay Mỹ chắc sướng lắm vì đầy đủ tiện nghi, họ đâu biết là ở đâu cũng có kẻ giàu người nghèo. Ngay tại Paris, thủ đô ánh sáng, hàng ngày vẫn có nhiều người ăn xin vô gia cư, tiếng pháp gọi là SDF (sans domicile fixe), ngửa tay đi xin tiền trong xe điện ngầm (métro), tối đến họ chui vào những gầm cầu thang để ngủ. Nhìn lên chẳng bằng ai, nhưng nhìn xuống thì ta vẫn còn may mắn hơn nhiều người. Hãy nhìn lại hoàn cảnh của mình, bạn có đói đến nỗi thiếu ăn không ? Có nghèo đến nỗi không còn mảnh vải che thân ? Nếu chưa đến nỗi như vậy thì bạn hãy xem mình đầy đủ. Khi tâm biết đủ (tri túc) thì bao nhiêu cũng đủ, khi tâm tham muốn đòi hỏi thì bao nhiêu cũng không đủ. Người biết đủ là người giàu có hạnh phúc vì không thấy thiếu thốn, người tham lam keo kiệt dù có nhiều tiền vẫn là người nghèo vì không bao giờ thấy đủ.
6/ Ta có tình thương

Nhiều người khổ sở vì cảm thấy cô đơn, không có ai thương mình hết. Không ai thương mình bởi vì mình đâu có thương ai. Khi trong lòng ta tràn đầy tình thương thì tự nhiên nó tỏa ra và mọi người sẽ tìm đến. Giống như mùa xuân hoa nở thơm ngát thì tự động ong bướm bay tới xung quanh. Ai cũng có một trái tim, tiếng Hán là tâm, bản chất của tâm (tim) là thương yêu. Ta có dư tình thương cho chính mình và cho kẻ khác. Chỉ cần nhớ lại mình có trái tim thương yêu và đem ra xử dụng. Nếu chưa nhớ thì bạn hãy thực tập phép quán từ bi ở phần trước.

Hiện tại bạn có ai là người thân thương không? Có cha mẹ, anh em, vợ con, bạn bè không? Có ai đang thương và lo lắng cho bạn không? Có tình thương, biết thương và được thương là một hạnh phúc lớn nhất trên cõi đời này.
7/ Ta có sự hiểu biết

Hiểu biết ở đây là hiểu biết đạo lý chứ không phải kiến thức bằng cấp. Không kể người khùng điên mất trí, hoặc bị bệnh tâm thần mà ngay cả những người bình thường cũng chưa chắc có sự hiểu biết về nhân quả và đạo đức. Đầu óc ta còn sáng suốt, không điên khùng mất trí, lại gặp được Phật pháp, học hiểu giáo lý giải thoát, đó là một duyên lành hy hữu trăm ngàn muôn kiếp khó gặp được.

Nếu quán chiếu những điều trên chưa đủ để cho bạn hạnh phúc thì bạn cần phải “hạ sơn” đi vào cuộc đời để tiếp xúc với người sắp chết, người bệnh để thấy họ khổ ra sao, tiếp xúc với người tàn tật, người tù, người ăn xin, người cô đơn, người ngu cố chấp thì may ra nó sẽ giúp bạn tỉnh ngộ thấy mình hạnh phúc.
Thương Ghét
1) Ða số người thường suốt ngày sống trong sự thương ghét. Người nào vừa ý, hợp ý mình thì thương, kẻ nào trái ý mình thì ghét.

2) Khi bắt đầu biết đạo thì tập tánh bình đẳng, không thương người này ghét người kia.

3) Sau khi hiểu đạo thì chỉ còn tình thương. Thấy ai cũng là bà con thân thuộc của mình từ nhiều đời, và thấy ai cũng đáng thương hết.

Trích sách “Ý Tình Thân”
Người gởi:
 Ngọc Sương


40 comments:

MinhTam . said...

Ừ nhỉ....mình có đủ hết, lâu lâu mắc chứng gì cũng bày đặt than thân trách phận....heheheheheh

Nghĩa Nhân Đào Hữu said...

Tình thương có phải là phải bao dung với kẻ đè đầu cởi cổ mình không nhỉ!?Đôi khi tôi tự hỏi rằng mình quá nhân từ hay quá nhu nhược vì những điều chướng tai,gay mắt không? Từ bi có phải là thấy những điều đại loại đó mà tung kinh gõ mỏ không bạn? Sao mà rắc rối quá!!!!!

Therese Marie said...

Vậy mới là con người... đâu bao giờ bằng lòng với số phận mình đâu nhỉ?...Có xe honda thì ham muốn có xế hộp... có xế hộp rồi thì đòi là phải hàng hiệu như Lexus, Audi, BMW chứ còn những hiệu khác thì chê...và khi có đủ rồi thì lại muốn có máy bay riệng... Ôi trời con người thật là rắc rối...

Therese Marie said...

@nghianhan: Bạn ơi với câu hỏi của bạn thì trả lời rất dễ nhưng làm được những điều như mình mong muốn thật là khó quá bạn ơi, vì vậy nên mình lúc nào cũng thấy bế tắc và sống trong vòng lẩn quẩn của cái sự rắc rồi do chình đồng loại của mình tạo ra...Tự trong lòng mình luôn luôn vang vọng những tiếng kêu cứu và đáp lại chỉ là sự tuyệt vọng thôi bạn ạ...Huhuhuhuhu
Bạn biết không có nhiều lúc tôi nghĩ những bài này post lên để đọc cho vui vậy thôi chứ chưa chắc gì người viết lên những tư tưởng như vậy đã làm được những gì họ đã viết phải không bạn?

Nghĩa Nhân Đào Hữu said...

Thật lòng mình không quan tâm đến cái gì người viết đã làm. cái mà mình quan tâm là mình sẽ học được gì từ người viết thôi! Bởi một bài viết có chất lượng là bài viết khiến cho người ta phải nghĩ nhiều về thân phận con người. Có thể người viết bài này sống trong một thế giới thoát tục về tư tưởng, thoát tục về tham, sân ,si. Khi ta đọc nó, ta thấy mình kẹt cứng trong những vấn đề nội tại của mình là vậy thôi bạn à!
Đặt ra câu hỏi là để cùng nhau đi tìm một lối ra trong vũng lầy mà chính ta đã tạo lập thế thôi. Tiếc rằng mỗi bản thân chúng ta đã trải qua nhiều đời kiếp kiếp tạo lập vũng lầy này rồi, nên việc thoát ra nó là cả một vấn đề nan giải!?

Therese Marie said...

Thật tình mình thấy chúng ta đang ở trong cái vòng kim cô này nên việc thoát ra khỏi nó đúng như bạn nói đó là cả một vấn đề nan giải. Vì vậy tìm đến với nhau, tâm sự một vài điều cũng là cách để giải tỏa bớt sầu muộn trong lòng và cũng để thấy rằng ta không bơi một mình, phải không ban?

Nghĩa Nhân Đào Hữu said...

Cảm ơn bạn đã cùng sẻ chia đôi điều thật thú vị!

Therese Marie said...

Mình cũng rất vui được cùng chia sẻ với bạn về những gì xảy ra trong đời thường của chúng ta.

Nghĩa Nhân Đào Hữu said...

Hóa ra là biết nhau lâu rồi nhưng chưa có dịp tái ngộ! Thấy bạn thường hay tạm trú trong nhà mt620 mà cứ ngỡ là người lạ. Thật tắc trách vô cùng!

Therese Marie said...

Có những nỗi buồn mà mình không biết chia sẻ cùng ai nên mình hay qua nhà những người bạn để đấu láo cho qua đi quãng đời này bạn ạ, mình rất vui được gặp lại bạn.

Nghĩa Nhân Đào Hữu said...

Nói thật mình lập blog là để nói lên than phận của kẻ thấp cổ bé họng và một phần là để giảm stress cho đỡ bị điên. Nên chỉ thi thoảng mới đi lang thang qua nhà bạn bè để đọc thôi. Có nhiều khi đi rồi không trở lại. Phần vị bận kiếm cơm nuôi đàn con nên ít có thời gian hội ngộ. Mong bạn thông cảm cho cái tội thiếu quan tâm bạn bè!

MinhTam . said...

Ủa ? vậy là....Tha hương ngộ cố tri , hả ? Vụ nầy hay ra nhà hàng xử lắm đó .

Nghĩa Nhân Đào Hữu said...

Ok thôi! Giá mà được vậy thì hay biết mấy!?

Therese Marie said...

Nhà hàng nào vậy? 5 sao hay nghìn sao? Hehehehehe

Nghĩa Nhân Đào Hữu said...

Hỏi mt xem? Chắc nghìn sao quá!

MinhTam . said...

Nhà hàng...Tố Liêm, xong qua cafe Lý Liêm.....La-sét ...Chè-Xui !

Therese Marie said...

Ở quán cóc của MT đó hả? hihihihi

MinhTam . said...

Hứ ! tòn là Five star của người ta đó ! Heheheeh

Therese Marie said...

Lấy 5 ngôi sao gắn lên cửa là thành five star hả? Hihihihi

MinhTam . said...

Suỵt....khôn hồn thì....im, nha ! Hahahahahha

Nghĩa Nhân Đào Hữu said...

Tố liêm còn đỡ. Dàng này Ngố To.hic

Therese Marie said...

Sao mà thê thảm dậy cà, ít ra cũng được ly trà đá chứ... Hihihihi

Nghĩa Nhân Đào Hữu said...

Nói theo mt thôi chứ đã gặp nhau là thoải mái kêu không lo đâu!

MinhTam . said...

Đúng vậy, cho kêu xã láng, từ.....2.000 trở xuống !
Cao hơn thì...tự giác móc túi, à nha ?

Nghĩa Nhân Đào Hữu said...

Vào quán mà kêu giá 2 ngàn đồng người ta hổng bán đâu!

Therese Marie said...

Trà đá có 1 ngàn hà, còn 1 ngàn thì mua một miếng sing gum nhai nói chuyện tới sáng luôn... heheheheh

Nghĩa Nhân Đào Hữu said...

Có dủ can đảm ngồi không đó. Vào quán người ta mà kêu thứ nầy là chủ quán lấy giấy dốt phong long, chửi chó mắng mèo ê mặt lắm!

MinhTam . said...

Thượng sách là vầy....
Kêu 2 ngàn ....hột dưa, xong....lấy hàm răng giả ra ....bỏ túi, cầm từng hột dưa lên....nhai qua nhai lại...
Thì có mà ngồi tới.....tết .

Nghĩa Nhân Đào Hữu said...

Ủa xài răng giả hả?

Therese Marie said...

Trời mình phải biết khôn chứ thời buổi kinh tế thị trường mà, lâu lâu chạy ra níu khách vô cho nó thì nó cho ngồi tới dẹp quán luôn, cho uống trà đá free nữa đó... Hehehehehe

MinhTam . said...

Răng thiệt...nhưng nhổ bỏ hết....xài hàm răng giả chơi ! có vậy lương tâm mới không còn gì để mà ....cắn với rứt ! Heheheeheheh

Nghĩa Nhân Đào Hữu said...

Trời ơi là trời! Răng lương tâm và răng hàm khác nhau chứ. Răng lương tâm không nhổ nhè răng hàm mà nhổ thế thì lương tâm vẫn còn răng nên cắn rứt hoài đó không thấy sao?

Therese Marie said...

Hình như theo trào lưu tiến hóa của thời đại này răng lương tâm mòn hêt cả rồi cho nên ít ai sợ bị lương tâm cắn lắm Heheheheheh

Nghĩa Nhân Đào Hữu said...

Vậy mà tội nghiệp mt nhổ lộn răng hàm mới đau chứ Jen! hu hu hu

Therese Marie said...

Chắc tại MT lo xúi Jen phun kẹo vô ông nha sĩ nên ổng bực ổng nhổ lộn răng thôi.... Hehehehe

Nghĩa Nhân Đào Hữu said...

Tội nghiệp mt ghê há! híc

Therese Marie said...

Thôi nhờ vậy khỏi phải cắn răng chịu đựng nữa....Mình cũng phải mau mau bắt chước đi thôi khỏi ăn cơm đỡ tốn tiền.... heheheheh

Nghĩa Nhân Đào Hữu said...

mất răng thì mím môi cắn lợi cũng đâu vào đó hà.

MinhTam . said...

Mất răng....là không mất chi mô, rứa !

Therese Marie said...

Nhưng nó không đau... hihihihihihi