Thursday, April 28, 2011

Một Nửa Người Đàn Ông

         
Cô chăm chú sửa lại bản thảo của cuốn tiểu thuyết một lần chót, trước khi mang sang nhà in. Làm công việc sửa đổi văn chương bản thảo cho nhà xuất bản, không lúc nào mà cô rảnh rỗi được. Trong tháng này có 5 cuốn truyện dài sẽ được in, cả 5 cuốn đều là sách của tác giả có sách xuất bản lần đầu.
Cô nghe tiếng gõ cửa, rồi chiếc đầu của người tùy phái ló vào.
“Thưa cô, có một bà muốn gặp cô”
“Ai vậy, ông có hỏi tên hộ tôi không? “
“Tôi có hỏi, bà âý nói tên là Lan”.
Cô cố nhớ tên của các tác giả mới trong đầu. Không có ai là Lan cả, họ đều là phái nam. Cô nói với người tùy phái;
“Ông mời hộ bà Lan vào văn phòng ngoài đó, tôi sẽ ra. Cũng sắp đến giờ tôi đi ăn trưa rồi.”
Đợi cho người tùy phái khuất sau cánh cửa, cô quay điện thoại gọi anh.
“Hôm nay em muốn đi ăn mì ở Hải Ninh, em sẽ đến đó độ 20 phút nữa, em có một người khách đang chờ. Nhưng em sẽ tiếp họ 5 phút thôi.”

Người đàn bà khỏang ngoài 40 tuổi, ăn mặc giản dị nhưng lịch sự, nét mặt khô nhưng trí thức. Bà ta ngồi yên không đứng lên khi cô xuất hiện. Cặp chân mày hơi cau lại một chút, bà chờ cô tự giới thiệu trước.
Cô hơi khựng lại một giây,nhưng tự chủ được ngay, cô quen với những người đến gặp cô để nhờ vả, nên cô hỏi với giọng không được vồn vã lắm:
“Tôi là Tâm, bà cần gặp tôi có việc gì?”
Người đàn bà nhìn thẳng vào mặt cô, nói chậm và ngắn.
“Tôi là vợ của ông Minh.”
Cô đứng lặng, nghe như có một đường nước mưa lạnh vừa chẩy từ cổ áo xuống lưng. Cô biết chuyện này rồi thế nào cũng đến, nhưng cô không thể đoán trước là nó đến vào buổi trưa hôm nay. Cô biết rất rõ mình phải nói gì với bà Lan. Cô lấy lại bình tĩnh, kéo một chiếc ghế ngồi đối diện với vợ của người yêu mình (hay người mình yêu, cũng thế.)

Cô ngồi yên, thở một hơi thật sâu, quan sát một bà vợ. Vợ của người đàn ông mình đang liên hệ. Cô muốn biết chắc người đàn bà này sẽ hiểu những điều mình sắp nói.
Cô đi thẳng vào vấn đề hộ người đàn bà.

“ Chắc bà đến đây để cho tôi biết là anh Minh đã có gia đình. Thưa bà, tôi biết điều này đã lâu. Và không bao giờ tôi có ý định kéo anh Minh ra khỏi gia đình của anh ấy.” Cô nói luôn một hơi dài.

Người đàn bà ngạc nhiên về sự bình tĩnh của cô, bà ngẩn ra một lúc ngắm tình địch của mình. Trước mặt bà là một phụ nữ trẻ( chắc chỉ lớn hơn con gái lớn của bà bốn, năm tuổi.) Hai con mắt sáng trên một khuôn mặt nhỏ, cắt tóc ngắn, mặt không phấn chỉ thoa một chút son mầu san hô nhạt, cùng mầu với chiếc sơ mi , chiếc quần jeans đen sát vào người, cô hơi gầy. Cả người cô toát ra vẻ vừa thông minh vừa bướng bỉnh. Bà tự hỏi. “Cái vẻ nào của người con gái này đã quyến rũ chồng mình?” Bà hỏi lại với giọng hơi ngập ngừng.

“ Cô không bao giờ có ý định kéo anh Minh ra khỏi gia đình của anh ấy thì tại sao cô đi lại với anh ấy cả hai năm nay, có điều gì bảo đảm là cô sẽ không lấy anh ấy một ngày gần đây?”

Cô điềm đạm:
“Thưa bà đã hai năm nay, từ khi anh Minh có liên hệ với tôi, ngày nào anh Minh cũng có mặt ở nhà một bữa ăn. Hôm thì về ăn trưa, hôm thì ăn cơm chiều. Buổi tối, anh Minh ngủ ở nhà, lương đem về không thiếu một đồng. Như thế không chứng tỏ được là tôi sẽ chẳng bao giờ muốn chiếm đọat anh ấy của bà hay sao?”

Người đàn bà ngẩn ra vài giây trước lý luận lạ lùng của cô. Bà ta chưa biết phải nói gì thì cô đã tiếp, cô nói như cô đang tâm sự với một người bạn thân hay có thể côâ đang viết một trang tiểu thuyết thì cũng thế.
“ Xin bà cứ an tâm. Anh Minh kết bạn với tôi là một sự an toàn cho hạnh phúc gia đình của bà. Thú thực với bà, tôi đã hơn 30 tuổi. Nhưng không bao giờ tôi có tư tưởng muốn lệ thuộc, hay muốn làm sở hữu chủ nguyên một người đàn ông. Tôi xin lỗi bà khi phải nói điều này. Tôi không hiểu được tại sao phần đông những người đàn bà trên mặt đất này lại có thể đặt mình lệ thuộc vào một người đàn ông nguyên một ngày, rồi những ngày đó kéo ra cả suốt đời mình. Hay có người đàn bà muốn làm chủ một người đàn ông như làm chủ một ngôi nhà, một cái thuyền, một chiếc xe. Rồi khi không ưng ý cũng không làm sao mà đem cầm, đem bán đi được như cái xe, như ngôi nhà. Đành đợi đến ngày họ chết mới đem chôn xuống đất.
Tôi chỉ có thể ăn một bữa trưa với anh Minh, hoặc một bữa chiều, gặp mặt vài tiếng trong một ngày. Nếu bây giờ anh Minh đòi hỏi tôi phải là của anh ấy 24 giờ trong một ngày, phải buộc vào một tờ văn tự như giấy chủ quyền động sản, hay bất động sản, thì chắc chắn là tôi sẽ chấm dứt sự liên hệ lập tức.
Bà không mất mát gì cả. Anh Minh là người đàn ông đào hoa, anh ấy không có tôi, anh ấy sẽ đi với người khác. Lúc đó bà mới nên lo ngại. Nếu tôi không có anh Minh, dĩ nhiên cũng rất nhiều người đàn ông khác muốn đến làm bạn với tôi. Vì họ biết tôi không bắt họ cưới hỏi, không lệ thuộc vào họ, cũng không muốn làm chủ họ, tôi không nhận quà tặng, khi đi ăn, đi chơi thì tôi cũng thay phiên trả tiền.

Người đàn bà ngắt lời cô bằng một cái khoát tay, trước khi nói.

“ Thế cô cho là cô chỉ gặp anh Minh có mấy tiếng một ngày, không phải là chiếm đoạt hay sao ?”

“Thưa bà, tôi xin hỏi lại. Trong một ngày của bà, bà nghĩ đến bà bao nhiêu tiếng? Bà nghĩ đến anh Minh bao nhiêu tiếng? Chúng ta, ai cũng có thế giới riêng của mình, và ai trong một lúc nào đó chắc cũng muốn người khác để cho mình được yên thân. Những lúc bà không cần có anh Minh bên cạnh, thì việc anh ấy đi đâu và làm gì có quan trọng lắm không?
Tôi biết bà đang nghĩ gì trong đầu. Chắc bà cho tôi là một người mất thăng bằng. Hay có thể là bà cho tôi đang tìm cách lừa bà, để một ngày nào đó tôi sẽ chiếm đoạt nguyên cả anh Minh.

Không, không bao giờ tôi cần nguyên một người đàn ông cả, tôi chỉ cần một nửa thôi. Có nhiều người phải uống nguyên một ly trà mới thấy vị ngon, phải ăn nguyên một trái táo mới hài lòng, phải đến được chân núi, hay trèo lên đỉnh núi để thưởng thức thì mới mãn nguyện, sông thì phải đi hết dòng mới thỏa chí, phải được lấy nguyên một ông chồng và được gọi là vợ thì mới cho là sung sướng. Tôi thì trà uống một ngụm, táo cắn một miếng, núi nhìn một góc, sông yêu một khúc, đàn ông hưởng một nửa. Suốt đời chỉ là người tình thì cũng đã thấy mình dư thừa hạnh phúc. Bà cứ an lòng ra về.

Người đàn bà kéo ghế đứng lên, bà thấy không cần phải nghe thêm nữa. Bà biết có nói gì cũng vô ích. Minh sẽ không bao giờ buông được người con gái đầy quyến rũ lạ lùng mà không ai phải cưu mang này. Và cô ta là người sống với những sản phẩm của tưởng tượng đó thì cũng sẽ chẳng bao giờ muốn thế chỗ của bà. Bà ra về. Họ không chào nhau. Nhưng người tình đứng nhìn theo cho đến lúc cái bóng của người vợ khuất ở một ngã rẽ.

Bà không an lòng chút nào như lời khuyên của cô. Bà vừa đi vừa nghĩ về những câu nói của tình địch, bà phân vân tự hỏi. Cô ta là nhà văn, cô làm việc cả ngày với chữ, là những tưởng tượng của riêng cô và của thiên hạ trộn chung vào với nhau. Những điều cô nói ra là mặt thật của đời sống, hay chỉ là một chương sách cô vừa đọc hoặc cô sắp viết? Nhưng thật hay không, đời sống hay tiểu thuyết. Những lời đó làm bà phải lưu ý. Gần hai chục năm nay taị sao bà lại để mình lệ thuộc vào nguyên một người đàn ông như thế? Nếu bà biết sớm suy nghĩ như cô ta, chỉ cần giữ một nửa thôi, thì cuộc sống sẽ thanh thản biết bao !

Cô đổi ý định ra ngoài ăn trưa, cô nhờ người tùy phái ra mua thức ăn đem về sở. Cô gác ống điện thọai ra ngoài. Một nửa người đàn ông hôm nay cô cũng không thấy hấp dẫn nữa.

--

77 comments:

Therese Marie said...

Je suis parti.- ca sĩ: Christophe

WalkInClouds . said...

thú vị ghê, thanks tác giả về câu chuyện này

MinhTam . said...

Je suis parti....Heheehe !
" Thế cô cho là cô chỉ gặp anh Minh có mấy tiếng một ngày, không phải là chiếm đoạt hay sao ? "
Mấy tiếng trong một ngày....thì còn đếch gì vốn với liếng !

Therese Marie said...

walkinclouds@ chào bạn đã ghé chơi
Câu chuyện này cũng khiến mình phải suy nghĩ lại về quan niệm sống của mình từ trước tới nay....
MT@"Mấy tiếng trong một ngày....thì còn đếch gì vốn với liếng !" giống câu chuyện muốn qua đồn phải đóng thuế hả? hihihihihi

MinhTam . said...

Chứ ...Lương, ông chồng đem dìa đầy đủ ! Thì khiếu nại khiếu tố chỉ là....ấm ức vụ cha nội chồng tích cực....đóng thuế !
Phải vô tay bà,....bà còn ứa gan, hơn thế ! Heeheheh

Therese Marie said...

Mà khổ nỗi tiền bạc thì quản lý được chứ còn vụ thuế má đó thì làm sao biết mà quản lý đây thế nên mới tức...Hehehehehe

MinhTam . said...

Chỉ nhà bả cho mình đi J. ?
Mình gởi liền bằng DHL cho bả.........MỘT CÁI KÉO ! loại ...king size, thứ mà người ta cắt khô bò, ở mấy xe gỏi ! Heheheehehehehh

Therese Marie said...

Trời sao ác dậy?Bả mà sử dụng tới cái kéo đó thì " Trạng chết chúa cũng băng hà"...heheheheh

Chương Nguyễn Quốc said...

Ui ước gì! Mơ mơ mơ

MinhTam . said...

" Không ăn (được) thì đạp đổ !" Heheheheeheheh

Vui Vui vui said...

Bài hay,nhạc càng hay !

Therese Marie said...

MT @ đừng đạp đổ tìm cách giựt của nó lại. Hihihihi
Yersinphan@ cám ơn bạn.

MinhTam . said...

Giựt có lại đâu mà giựt !
" Ăn không được thì ...khuấy cho hôi " luôn, ....Đừng có nghĩ là " kẻ ăn kg hết người lần kg ra " nha? Quên nó đi ! Heheheeheh

Therese Marie said...

" kẻ ăn kg hết người lần kg ra " Mình bây giờ lần không ra nè, nghĩ gì mà nghĩ chứ... huhuhuhuhu

MinhTam . said...

Ai bĩu....kiếp trước lẫn ...kiếp nầy...vụn tu, làm chi !? Hihihihhihi

Therese Marie said...

Cứ vô chùa nào là thằng Điệp tới phá à,nên cứ lo đổi chùa wài thì giờ đâu mà tu... Huhuhuhuhu

MinhTam . said...

Đứa nào....chuyển chùa, dọn chùa là nhắn tin cho tg Điệp ?
----------vừa tụng kinh vừa Nt cho tg Đ ?
----------ăn cắp tiền....cong quả sắm đồ cho tg Đ ?
Đứa nào......Thôi mệt quá kg nói tiếp nữa ! Hhehehehehehe

Therese Marie said...

Thì lòng trần chưa dứt mà... huhuhuhuhu

MinhTam . said...

Đúng là giống y MT,.... lòng trần còn chưa dứt vì mấy cái ...lòng thòng ! Hén ?

Therese Marie said...

Đúng là ba cái lòng thòng nó hại ta hén...

MinhTam . said...

Hôm nào đi ...cắt phén nó nghen ? Heheheheh

Therese Marie said...

Cắt rồi nhớ bỏ câu tiêu giựt nước cho trôi luôn nghe...Hehehehehe

MinhTam . said...

Thẩy cho chó ăn là....yên chiện ! Hết may hết lấy super glue ....dán lại hén ? Heheheheeheh

Therese Marie said...

Nói chuyện này chợt nhớ tới mấy bài báo sao thấy mấy bà bạo tay quá há...Ghen gì mà ghen dữ dậy?.. Của đời muôn sự của chung mà ... hihihihihi

MinhTam . said...

Ở ngoài nói thì nghe....hay lắm ! Hứ !

Therese Marie said...

Thì hổng phải của mình thì mình nói cho oai đó mà, chứ của bà mà con nào léng phéng là chết với bà.... hehehehehe

MinhTam . said...

Đúng dậy ! Hewheheeheh

Therese Marie said...

Cái gì nằm trong nhà quan là của quan hén... Hihihihhihi

MinhTam . said...

Không những vậy, cái gì quan thấy và...kết mô-đen, thì cũng của quan luôn ! Heheheeheh
....Muốn văng tục với...quan ghê vậy đó! Heheehehhe

Therese Marie said...

văng tục chi cho dơ miệng nhảy vô oánh cho nó tơi tả luôn...

MinhTam . said...

Huhuhuhu nó....bự quá ! văng tục mà còn văng tục....lén, chứ nó nghe chắc....chết ! Heheheheh

Therese Marie said...

Mình thâu vô băng rồi phát cho nó nghe ngu sao đứng trước mặt nó chửi chi cho nó oánh.... Hehehehe

MinhTam . said...

Tập cho con nít ...bụi đời tới trước nhà nó...playback cho nó nghe ! Hehehehe

Therese Marie said...

Thôi nhỡ nó bị oánh hay chỉ cần cho tụi nó tí tiền là nó khai ra mình đó..... hihihihihihi

MinhTam . said...

vậy mướn tụi....Khoan cắt bê tông, khuya sơn đầy nhà nó ! Hehhehehehe

Therese Marie said...

Có lý đó... hihihihihi

MinhTam . said...

Mướn tụi nầy, thì ...chắc ăn như bắp ! Hehehehehe

Therese Marie said...

ừ tụi nó đánh kiểu du kích mà ai biết đâu hén... Hihihihihi

MinhTam . said...

Sợ một ngày ..ôn dịch nào đó, nó đè cái yên xe của mình nó...sơn vô ! Heheheheh

Therese Marie said...

Cái đó kêu bằng gậy ông đập lưng ông đó.... hehehehehe

MinhTam . said...

Cũng có cái hay à nha....
Vô bãi gởi xe là ....thấy xe mình liền ! Hhihihihihihi

Therese Marie said...

Hay à nhen... Hihihihihi

MinhTam . said...

Cái gì cũng có....mặt mạnh của nó hết ! Hehehehehe

Therese Marie said...

Tấm huy chương còn có hai mặt mà.... Hihihihi

MinhTam . said...

Tưởng chỉ có mình MT mới có 2 mặt chứ ?
Mặt mộc và mặt....mốc ! Hhihiihihih

Therese Marie said...

Ai mà không hai mặt....Jen cũng có dậy Hihihihihi

MinhTam . said...

Tưởng ngủ cũng....maquillage, chứ ? hihihhihihi

Therese Marie said...

Không, ngủ mà trang điểm vô nó nặng mặt lắm, thường thì Jen rửa mặt sạch sẽ ngủ cho ngon, thấy có nhiều bà ngủ mà còn trét masque vô trắng xóa nhìn tưởng quỷ chứ.... hihihihihi

MinhTam . said...

Chỉ có tụi....khùng mới để cái mặt trét masque đi ngủ !
Xấu xí còn làm chiện....để ý ! Heheheheeheheh

Therese Marie said...

Thì tại xấu nên mới che mặt đó mà.... hihihihihi

MinhTam . said...

Làm vậy cho ....quỷ sứ tưởng là bạn, không bắt chứ gì !? Hihihhih

Therese Marie said...

Giống hồi xưa cha mẹ đặt tên xấu cho con để cho con được khỏe mạnh đó mà... Hihihihi

MinhTam . said...

Không phải cho phẻ mạnh, mà cho .....ma chê quỷ hờn ! Hhihihihihi

Therese Marie said...

Để khỏi bắt nó đi đó há... hehehehehe

MinhTam . said...

Đó là hồi....năm xửa năm xưa, chứ giờ tụi âm binh không còn kén cá chọn canh đâu ! Hhihihihh

Therese Marie said...

Giờ thì âm binh với quỷ trần gian giống nhau mà....HIhihihihihi

MinhTam . said...

Sợ quỷ trần gian hay cô hồn sống còn dữ hơn ....âm binh thứ thiệt ! Hihihihih

Therese Marie said...

Giờ nhiều thằng xuống dưới làm đại gia ở dưới đó, nó đem cả villa, xe hơi. dollars xuống dưới chắc để xây resort quá..... hehehehe

MinhTam . said...

Mua chổ Phùng Hưng, Tháp 10....cái gì cũng có, gái gởi xuống cũng có....Hehheheeheh

Therese Marie said...

Hổng chừng mai mốt nó gởi xuống cho mấy cái bằng Tiến sĩ đó... hehehehe

MinhTam . said...

Bằng Ts dưới đó kg cần, chỉ cần....giấy ra viện của Chợ rẩy hay Chấn thương chỉnh hình ! Hihihhihhi

Therese Marie said...

nhỡ nó không tạm trú ở mấy chỗ đó thì sao? Hehehehehe

MinhTam . said...

Ở dưới luôn chứ.....tạm trú nỗi gì ! Hhihihihi

Therese Marie said...

Biết rồi nhưng phải quá cảnh ỡ chợ rẫy hay chấn thương chỉnh hình rồi mới xuống dưới được chứ.... hehehehe

MinhTam . said...

Có đứa có visa u tiên, đi thẳng luôn...hong thèm quá cảnh ! Heheheh

Therese Marie said...

Đi từ ngoài đường hay từ nhà? Hehehehe

MinhTam . said...

Từ.....giữa đường ! Hehehehe

Therese Marie said...

Mấy thắng đó thuộc loại cô hồn VIP rồi nên khỏi làm thủ tục rườm rà.... hehehehe

MinhTam . said...

Dưới đó sợ thấy bà nên nhận cho yên ! Hihihhih

Therese Marie said...

Xuống đó tụi nó cũng được ăn trên mấy chảo lửa và ngồi trên trốc mấy cái bàn đinh à.... hehehehhe

MinhTam . said...

Và đươc chiên mà không có ......dầu ! Heheheheh

Therese Marie said...

Cần gì dầu, trong người tụi nó có sẵn mỡ rồi cứ thảy lên chảo là mỡ sẽ chảy ra thôi.... Hehehehehe

MinhTam . said...

Thão nào....vậy mà kg nghĩ ra ! Hahahahhaah

Therese Marie said...

Thôi kệ cần gì nghĩ ngơị đến nhưng chiện đó chi cho rách việc để đầu óc nghĩ đến chiện khác đi thí dụ làm sao kím ra đô la để đi shopping tiếp đây.... hehehehehehe

MinhTam . said...

Mình thích tời mưa , lấy đô-na ...xếp thuyền thả trôi theo cống ! Hheeheheh

Therese Marie said...

Ui giời tính bắt chước con đại gia đó hả?.... can nhe... Nhưng đô na âm phủ thì được... Hehehehe

MinhTam . said...

Hehehehehe