Ngày này sang ngày nọ, tháng này sang tháng khác, năm này qua năm kia, bà May Lemke, lúc bấy giờ 52 tuổi, là người đang nuôi dưỡng 5 người con của mình, đã lãnh nhận việc chăm sóc đứa trẻ bị bỏ rơi, đã trò chuyện, đã hát cho em nghe, khích lệ và yêu thương em, đã cố gắng gần như tuyệt vọng để xuyên qua bức tường câm điếc và bất động. Tận dụng hết cách, hết sức, rồi bà quay sang cầu nguyện. Và rồi … phép lạ đã xảy ra.
Ngày hôm ấy, bệnh viện Quận hạt Milwaukee đã phải đối diện với nan đề: một hài nhi 6 tháng tuổi tên là Leslie, trì độn tâm trí, không mắt, liệt não bộ, mang đời sống thực vật, hoàn toàn không phản ứng với âm thanh và xúc giác. Cha mẹ em đã bỏ rơi em. Nhân viên trong bệnh viện không biết phải hành xử ra sao, mãi tới khi một bác sĩ chuyên khoa nhi đồng đã đề cập đến May Lemke, một nữ y tá đang sống gần nhà thương. Cô nhân viên gọi điện thoại cho May để nói về tình huống của Leslie, và cô nghĩ có phần chắc cậu bé bị bỏ rơi chỉ kéo dài cuộc sống trong một thời gian ngắn nữa mà thôi. Cô ta hỏi người bên kia đầu dây: “Bà có thể giúp chúng tôi chăm sóc cậu bé đang khi cậu còn sống được không?”. Bà May khẳng khái đáp: “Tôi nhận lời. Nếu tôi chăm sóc em bé, chắc chắn em sẽ không chết.” Vào lúc ấy, các cô y tá trong bệnh viện không hề đề cập đến chuyện ngân quỹ bệnh viện của quận hạt không thể cung cấp tiền cho việc chăm sóc trẻ sơ sinh, và giả như có yêu cầu thì phần chắc là sẽ không bao giờ được họ chấp thuận.
Bà May và người chồng thứ hai là ông Joe, sống trong một căn nhà nhỏ gần đó bên bờ hồ Pewaukee. Là một cô dâu đến từ Anh sau Thế chiến thứ nhất, bà có 5 người con đã trưởng thành. Người chồng đầu tiên qua đời vào năm 1943, và 5 năm sau, bà tái hôn với Joe Lemke, một công nhân xây dựng lành nghề.
Khi chấp nhận nuôi Leslie, bà chấp nhận em như một em bé - không khác với những em bé khác, cần được nuôi dưỡng và cần được yêu thương.
Khi cho em bú sữa bình lần đầu tiên, bà nhận ra Leslie thiếu phản xạ mút, là phản ứng tự phát nơi hầu hết các trẻ sơ sinh. Hiển nhiên, em đã được nuôi bằng một ống dẫn sữa xuống dạ dày tại bệnh viện. Để tập cho em mút, bà đặt núm vú bình sữa giữa đôi môi của em, rồi đặt một núm vú khác giữa đôi môi của mình, áp sát vào má Leslie, bà mút núm vú đang lúc má của bà cọ sát với má của em, tạo ra âm thanh mút núm vú. Leslie đã nắm bắt được bài học này.
Đang lúc chăm sóc em, bà May thường hát những bài hát mà mình được nghe đi nghe lại từ thời thơ ấu. Bà đã thay đổi một vài từ để phù hợp với trường hợp của Leslie:
Từ trời cao rớt xuống một em bé,
Một em bé không có mắt
Một em bé luôn nằm nghỉ
Một em bé mà Thượng đế biết rõ nhất.”
Bà tắm cho em, ôm em hàng giờ, trò chuyện với em, hát cho em nghe. Vậy mà em bé không hề cử động, miệng không thốt ra một âm thanh.
Năm này sang năm nọ, bà May kiên trì chăm sóc Leslie, nhưng em vẫn bất động. Không cười, không nước mắt, không cả âm thanh. Nếu như bà May không cẩn thận cột Leslie vào lưng ghế, em sẽ bị té nhào xuống đất ngay.
Dù vậy mặc lòng, bà May không bao giờ ngưng trò chuyện với Leslie. Bà mát xa lưng, chân, cánh tay, và ngón tay. Bà tiếp tục cầu nguyện, và đang khi cầu nguyện, đôi khi bà khóc, bà đặt bàn tay của Leslie nơi má mình để em có thể cảm nhận được nước mắt. "Ngay lúc này mẹ cảm thấy buồn, và mẹ đang khóc" Bà nói với Leslie.
Bà May không hề coi Leslie như là một gánh nặng. Bà tự nói với chính mình. “Tôi đã không đi tìm Leslie, hẳn phải có một lý do tại sao tôi lại được chọn để nuôi dưỡng cậu bé này. Sẽ có một lúc nào đó theo thời gian, Thiên Chúa sẽ cho tôi biết được lý do tại sao.”
Bà May không bao giờ thích đem Leslie ra nơi công cộng. Em là con trai của bà, và bà dành tình thương cho em. Bà cảm nghiệm nhờ trực giác: nơi sâu thẳm của não bộ bị hư hỏng, Leslie đang nỗ lực làm việc, và bà rất tự hào về em. Một lần trên một chuyến xe buýt, có một phụ nữ đã nhìn thấy bà May đang ôm Leslie trong vòng tay, đã nói chuyện với cậu bé nhiều lần, mà không được đáp ứng. Bà ấy lên tiếng nói: "Tại sao bà không đưa con bà vào một cơ sở nào đó? Bà đang lãng phí cuộc đời mình."
Bà May trả lời ngay: "Bà mới là người đang lãng phí cuộc đời của bà. Loại trẻ này được mang đến bên ta do lòng tử tế và tình thương, không chỉ trong một giờ, một tháng hoặc một năm.
Lòng tử tế và tình thương tồn tại lâu dài."
Mùa Hè đến, ông Joe chồng bà May đã mất nhiều giờ ở trong hồ tắm, đong đưa ôm cậu bé, hy vọng rằng các tác động tay chân của ông sẽ truyền cảm hứng cho Leslie để cậu bé có thể tự mình cử động chân tay, nhưng Leslie đã không hề phản ứng.
Cho đến mùa Thu, bà May đem Leslie đến trung tâm phục hồi chức năng ở Milwaukee . Nơi đây, không một ai nghĩ có thể làm được gì để cải thiện tình trạng của cậu bé, và họ cũng không có một lời khuyến khích nào dành cho bà May.
Tinh thần bi quan của các chuyên viên tại trung tâm phục hồi đã không ngăn cản được quyết tâm của bà May. Bà biết rằng một ngày nào đó Leslie sẽ thoát ra khỏi nhà tù của chính mình. Bà cần phải giúp em. Bà cố gắng nghĩ cách làm thế nào để đem khái niệm “đi bộ” vào tâm trí em. Leslie đã chưa hề thực hiện động tác đi hay bò. Em chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ ai đi bộ. Bà nhờ ông Joe chồng bà, là bạn đường hỗ trợ bà tối đa, làm cho bà một vành đai thắt lưng da rộng để đeo trên hông, có kèm theo các vòng nhỏ ở mỗi bên. Đang khi cất bước đi bộ, bà cài tay của Leslie vào vòng nhỏ bên hông, hy vọng em sẽ tiếp nhận được sự chuyển động đi bộ. Vậy mà Leslie vẫn bất động và được đeo lơ lửng phía sau lưng bà.
Kế đến, gia đình bà đã dựng một hàng rào mắt xích dọc theo phần đất của họ. Bà May giúp Leslie đứng bên cạnh hàng rào, đặt ngón tay của em qua các lỗ mắt xích của hàng rào. Sau vài tuần lễ, cuối cùng thì Leslie đã có ý tưởng để cho hàng rào hỗ trợ em. Em đứng lên được, lúc đó em được 16 tuổi.
Rồi để giúp em di chuyển dọc theo hàng rào. Bà May không ngừng trò chuyện với em, khuyến khích em. "Nào, con cưng ơi, chỉ bước đi một chút, một chút thôi." Bà lập đi lập lại hàng trăm lần, chính bà di chuyển tay, chân của em. Cuối cùng, em cũng đã tự mình làm được.
Khi em làm được rồi, bà cố gắng tìm cách dỗ dành em buông tay ra khỏi mắt lưới hàng rào, bà gọi: "Đến với mẹ đi con, cưng ơi, đến với mẹ." Sau nhiều tháng trời, Leslie học được cách chập chững lê chân đi bước một, rồi tới lúc được hai ba bước. Chiến tranh cân não thật khốc liệt không ngừng nghỉ, mặc dù bà May không hề nghĩ đó là một cuộc chiến! Bà chỉ đơn giản nghĩ bà phải phấn đấu để giúp cho con trai mình. Bà biết bà cần được sự trợ giúp từ trời cao trong nỗ lực này. Bà cầu nguyện, liên lỉ cầu nguyện xin Chúa giúp Leslie, xin Chúa làm điều gì đó cho Leslie. Chàng trai Leslie lên 18 tuổi, mà chỉ như là một em bé. Có lần bà May giận lẫy với Chúa: “Kinh thánh nói đến những phép lạ, thì xin Chúa làm một phép lạ cho đứa bé này đi.”
Một ngày kia, bà May để ý nhìn thấy ngón tay trỏ của Leslie cử động trên sợi giây quấn quanh một gói hàng, như thể búng ngón tay trên đó. Bà tự hỏi: Liệu đó có phải là một dấu chỉ? Nó có ý nghĩa gì? Rồi bà tự xác nhận: Âm nhạc, đúng là âm nhạc. Từ ngày đó trở đi, ngôi nhà của vợ chồng Lemke tràn ngập tiếng nhạc phát ra từ dĩa hát, từ đài phát thanh, từ đài truyền hình. Giờ nọ qua giờ kia, ngày này qua ngày khác, vậy mà Leslie vẫn không tỏ ra một dấu chỉ nào cho thấy anh đang nghe nhạc. Bà May và ông Joe tìm mua được một dương cầm cũ với giá $250. Ngày lại ngày, bà May làm đi làm lại động tác đặt ngón tay của Leslie lên trên phím đàn, tạo ra âm thanh. Anh ta vẫn hoàn toàn dửng dưng.
Cho đến mùa Đông năm 1971, bà May giật mình thức giấc bởi tiếng đàn vào lúc 3 giờ sáng. Một ai đó đang chơi tấu khúc “Dương cầm Concerto No. 1” của Tchaikovsky. Bà đánh thức Joe, hỏi: “Có phải ông quên chưa tắt Radio?” Ông trả lời: “Đâu có” Bà hỏi: “Vậy tiếng đàn dương cầm từ đâu?” Bà ngồi dậy bước ra khỏi phòng ngủ, bật đèn phòng khách lên. Qua ánh sáng lờ mờ hắt vào phòng Leslie, bà nhìn thấy anh đang ngồi tại chiếc đàn dương cầm, bà cũng thấy được nụ cười rạng rỡ trên gương mặt Leslie. Một đột biến không ngờ! Trước đó, anh chưa hề tự mình ra khỏi giường ngủ, chưa hề tự mình ngồi tại đàn dương cầm, chưa hề tự mình xử dụng ngón tay trên phím đàn, vậy mà Leslie đang chơi một tấu khúc, khéo léo và đầy tự tin.
Bà May quỳ sụp xuống cảm tạ Chúa: Chúa ơi, Ngài đã không quên Leslie. Điều đó cho thấy trước đây Leslie đã ghi nhận tiếng nhạc, lắng nghe hết sức chăm chú, tới mức bộ nhớ trong đầu của Leslie lưu trữ được từng dòng nhạc nghe qua thính giác, tựa như một máy điện toán. Không ai giải thích được làm thế nào mà tiếng nhạc tuôn trào ra khỏi Leslie vào buổi sáng mùa Đông ấy. Vậy mà chuyện đó đã xảy ra, như một cơn lốc xoáy.
Âm nhạc đã mở rộng cửa ngõ cho cảm xúc và sự phát triển, nên sau đó có lần bà May nghe Leslie phát âm được một từ ngữ. Thế rồi vào một buổi chiều, có một số trẻ em chơi đùa phía bên kia hàng rào mắt xích, bà May lên tiếng hỏi các em đang làm gì. Một em đã trả lời, "Chúng cháu đang vui." Còn Leslie thì bước được vài bước dọc theo hàng rào, bỗng lên tiếng nói "Tôi đang vui!" Anh nói bằng một giọng dày đặc nhưng có thể hiểu được. Đó là câu nói trọn vẹn đầu tiên của anh. Bà May sửng sốt ôm choàng lấy anh, vô cùng xúc động.
Một vài tháng sau đó, nơi phòng khách gia đình, đã xảy ra chuyện Leslie tự dưng phát run lên, và rồi nước mắt lăn trên má, "Con khóc!", anh nức nở, "Con khóc!" Anh đã không bao giờ khóc trước đó và bây giờ anh đã khóc được, giống như bà May đã dạy cho anh cảm nhận về nước mắt trước đây. Bà yên lặng nhìn anh khóc sướt mướt trong vòng 20 phút. Bà nhận biết đây là một ơn phước vì giờ đây anh đã có thể bày tỏ sự đau đớn hay nỗi sợ hãi đã bị khóa kín trong anh. Một chuyển biến tuyệt vời đối với bà. Leslie cũng còn học được cách cảm nhận theo cung cách riêng của mình xuyên qua các căn phòng trong nhà. Bà May và ông Joe dạy anh sử dụng nhà vệ sinh. Dạy anh đánh răng, và dạy anh tắm một mình.
Đang khi đó, kỹ năng về dương cầm của Leslie đều đặn gia tăng, anh bắt đầu ngồi suốt ngày bên cây đàn dương cầm. Anh chơi nhạc cổ điển, nhạc đồng quê, nhạc đạo và ngay cả nhạc rock. Thật là kinh ngạc! Tất cả những bản nhạc mà bà May mở cho Leslie nghe, đều được ghi nhận trong óc của anh, và nay được dịp tuôn ra từ các ngón tay đặt trên phím dương cầm.
Năm Leslie được 21 tuổi, anh bắt đầu nói chuyện, có thể đặt câu hỏi và đưa ra những câu trả lời giản dị khi đối thoại. Bà May khuyến khích tài năng đàn dương cầm của Leslie trước công chúng vì bà nghĩ nhờ sự đóng góp âm nhạc của Leslie, sẽ tạo được nơi anh cảm giác tham gia sinh hoạt xã hội, và thiên hạ cũng học được rất nhiều từ một con người được hòa nhập vào thế giới con người, từ một tình trạng được cho là hoàn toàn vô vọng và thật tuyệt vọng. Leslie thường xuyên góp mặt tại các buổi hòa nhạc ở Fond du Lac , Wisconsin . Danh tiếng của Leslie vang xa nên khiến cho nhiều đài truyền hình trên toàn quốc đã mời Leslie đến trình diễn, như “Man Alive” của CBC, “Evening News”, “60 Minutes” và “That’s Incredible” của CBS.
Năm 1983, ABC cũng đã phát hình câu chuyện về Leslie Và Người Mẹ Nuôi mang tựa đề “The Women Who Willed A Miracle”. Leslie đã lên đường lưu diễn trong nước Mỹ, tại nhiều quốc gia, Scandinavia và Nhật Bản, cũng thực hiện nhiều buổi hòa nhạc miễn phí vào các dịp lễ hội khác nhau. Leslie yêu thích trình diễn. Đôi khi anh nổi hứng cất tiếng hát đang lúc ngồi chờ chuyến bay tại phi trường. Lúc mới nghe anh hát vài nốt nhạc đầu tiên thì thiên hạ giật mình, nhưng khi anh kết thúc bài hát, thì mọi người đều vỗ tay tán thưởng.
Cho dù các ngón tay của Leslie điêu luyện trên phím đàn, thì vẫn còn rất nhiều hạn chế cho Leslie lúc phải cầm dao hay nĩa khi dùng bữa. Cũng như việc đối thoại với Leslie thì diễn tiến không được trơn tru. Khi được hỏi âm nhạc có ý nghĩa gì đối với anh, Leslie đã trả lời chắc nịch: “Âm nhạc … là tình yêu!”.
Lời bàn:
Tình yêu đã hình thành phép lạ Leslie Lemke, biến cái “không thể” thành “có thể”. Con người thời đại mới với tâm thức hưởng thụ mọi tiện nghi vật chất, quen lối sống tốc độ, muốn nhìn thấy mọi thành quả tựa như mì ăn liền, như cái nhấn của con chuột trên bộ máy điện toán, thì không thể hiểu nổi tại sao bà May Lemke đang sống an nhàn với chồng và 5 người con, lại còn muốn gánh vác số phận đau thương của cậu bé Leslie? Phải mất 16 năm mới dạy cho một đứa con nuôi có đời sống vô sinh tật nguyền từ 6 tháng tuổi mới tự đứng lên được, cũng như phải mất 21 năm mới có thể giúp cho Leslie phát âm được, thì bà May Lemke phải có trái tim của một bồ tát, phải có một niềm tin vô cùng sâu sắc, thì mới có thể gầy dựng nên một thiên tài, một nhân tính bị vất bỏ, từ trái tim bé nhỏ của mình.
Vị bồ tát của chúng ta: May Lemke đã qua đời vào ngày 6-11-1993 vì căn bệnh lú lẫn Alzheimer, nhưng gương sáng của bà đã và sẽ còn là nguồn hứng khởi trong cõi nhân sinh.
Nguyễn Đông-Khê
156 comments:
Bái phục lòng từ bi nhân hậu này !
Nhiều người quanh ta thật khốn khó , rất cần đến tấm lòng rộng mở của tất cả chúng ta để ngày càng có nhiều phép lạ ....thường xuyên liên tục !
Ước gì mình cũng có niềm tin vững bền như thế !
Trong con người mình luôn có niềm tin mà, thí dụ tin rắng ngày mai đây ông chủ sẽ tự nhiên tăng lương và thăng chức cho mình... Hihihihihihi
cuuphansinh@ Chúng ta hãy tin rằng chung quanh ta luôn có những tấm lòng rộng mở chỉ có điều họ chưa xuất hiện thôi bạn ạ.
Vì có một niềm tin , nên chiều chiều vẫn có hàng đống người nghèo nộp tiền dô ...vé số, số đề, sòng bài.....Hén !?
Đúng vậy. Giống như mình đang sống với niềm tin là hy vọng năm nay sẽ được tăng lương....Hihihihihi
Mơ...tăng lương, có khiêm tốn quá kg J. ....!? Hihihihihihiih
Đời đi làm thuê thì mơ ước đó là thực tế nhất đó MT ơi mà còn không biết có được không đấy chứ...Hichichichic
Lâu rồi MT kg còn mơ với mộng,....lâu lâu cũng khùng khùng ....thầm nói, phải chi .....mình có ....chừng....một cái kho....báu , cở...Ali33 ! Hehehehehehe
Khi nào MT có kho báu đó là Jen có thể vô xài chùa được rồi vì mình có password của nó rồi đó... hehehehehe
....Giờ muốn kho báu nào trước ?....hầm dàng hay hầm bạc ?
password của nó là ..." đùi hay cánh ". Tức là 4o tên cướp sẽ hỏi vậy với J....và ....đùi là cưa chân, cánh là chặt tay .....Hehheheheehhe
Ủa chứ không phải là " Vừng ơi mở cửa ra" sao? Hehehehe
Xời ơi....!!! ai mà còn xài password ....thế kỷ XVIII BC. Hehehehhehe
Vậy chứ nhiều khi xài password cũ mà không bị lộ đó... hehehehehe
nhac password tu nho passport, di choi Dalat dem pas- bo thi ra hotel muon xe gan may ... tha ho di choi ! xang minh, 100k/ ngay (attila, ckick, lead)
Trong khách sạn thì mình mướn 20.000/1 giờ...
Gì mà tụi nó chém quá vậy !? ... J coi chổ nầy tụi nó mới đi nè....
http://meoac.multiply.com/journal/item/544
Mấy đứa nhỏ đi chơi vui quá à, làm mình nhớ đến lúc rong chơi cuối trời quên lãng, giờ thì dĩ dãng còn gì đâu nữa... Huhuhuhuhu
Tụi nhỏ nầy thuộc loại con nhà giàu, cha mẹ làm lớn....nên có điều kiện nầy nọ, chứ nhiều bạn nhỏ làm lương có 1 -- 1,5 triệu....mà phải lo tiền nhà, tiền ăn, ....vậy mà cũng dành dụm gởi tiền về quê hàng tháng đó J.....
Ừ chỗ của mình cũng có mấy đứa lương tháng có gần hai ngàn mà còn phải lo cho gia đình nữa, lâu lâu dười đó lại điện lên xin xỏ này nọ chán thật.
Thông cảm đi J....nhiều chổ ngoài quê khổ lắm, có chổ con nít mười mấy tuổi mà chưa bao giờ biết ...cây cà rem 2k ăn ra làm sao !
Sapa chứ ở đâu xa...tụi con nít làm hướng dẩn viên, nói tiếng Anh, Pháp, Nhật, Tàu...rất giỏi, mà mình cho cục kẹo alpenliebe...rất mừng !
Bởi vậy những lúc khổ mình cũng hay tự an ủi mình là dù sao mình vẫn còn hơn nhiều người lắm....
Nói thiệt với J. mình từ nhỏ đã học... phải biết nhìn xuống, nên khi gặp ... ngịch cảnh mình kg quá ... hụt hẩng !
Thì mình cũng vậy nhưng nhiều khi quá khổ thì mình không đừng được lại than trời trách đất... Hihihihihi
" hãy cố vươn vai mà đứng, quên lo tương lai nhọc nhằn... lâu rồi đời mình.... cũng tiu " hehehe
"Xin em đôi tay nuột nà xin em đôi môi thật thà, thật thà chịu nhiều xót xa"... Vậy ngu gì thật thà hén nhất là trong thời buổi này ....Hihihihihihi
Thì vậy ... lâu ngày cũng tiu ! hehehe
Vậy thì em cứ... hiểm ác quài , à nhe !? hehehe
Đẹp xấu tùy người đối diện.... Hihihihihihi
Yeah !....ấu cũng tròn !? Hihihihih
Nhưng cũng có lúc trái bồ hòn cũng méo đó... hihihihihi
Ở đời nầy mình thấy nếu giàu có thì mọi cái cứ ... êm ả ! hihihihi
Chưa chắc à MT ơi tại mình không chui vô trong nhà họ chứ có thễ họ cũng có nhựng nỗi niềm riêng biết tỏ cùng ai đó MT ơi.... Có những cái không thể dùng tiền mà giải quyêt được, cứ tàn tàn như mình vậy mà lại hay... Hehehehe
Thì ... " Người giàu cũng khóc" chứ sao !
Nhưng mà họ chấp nhận..." Thà ngồi khóc trong 1 chiếc Roll Royce, còn hơn.... cười hạnh phúc trên 1 chiếc xe đạp" hehehe
Chắc tại kiếp trước họ tu 9 kiếp nên có Roll Royce, còn mình vụng tu nên bằng lòng với chiếc xe đạp....Huhuhuhuhu
Ai biểu lúc đang tu thì mình....khoái chí cái gì đó lại ...Hú lên làm chi ! Heheheheh
Lúc đang tu nhưng lại nghĩ đến thịt cầy Hehehehe
Nghĩ đến thịt cầy cũng còn phước cho ....chùa cho Phật ! Sợ toàn là nghĩ Châu nhuận Phát, Bi Rain, Alain Delon, hay hàng nội thì mít tơ Huỳnh Là....hehehehehe
Công nhận mít tơ Huỳnh Là hay thiệt hén, khiếm thị mà kiếm được quá trời tiền luôn. Giờ này không biết chàng ra sao hén?
Hồi đó mình nễ phục ông ta nhứt trong đám...lộn xộn lúc đó, vì ông ta Mù...mà vẫn dụ dỗ thiên hạ...Hehehehe bái phục !
Vậy mới là cao thủ. Hai đứa mình chỉ đáng xách dép cho ông ta thôi.... Hehehehehe
Má MT kể là hồi trước 75...ông ta kế nhà bà ngoại ở Đa kao, tự bó chổi và tự mang đi bán dạo đó J...!
Cũng tội quá há, con người đó cũng có ý chí đấy chứ, chà bù cho những đứa mắt sáng mà đi cướp giựt.
Nhưng mà ai là đứa đằng sau xúi ổng làm tín dụng và giật tiền người ta...và chỉ có mình ổng đi tù !?....giờ nầy nhiều người vẫn còn thắc mắc đó J.
Mình nghĩ chắc giờ này ổng ra tù rồi há, lâu quá rồi...
Hy vọng là vậy....!
Không nghe tiếng tăm gì hết, không biết số phận ra sao nữa... Ôi cũng một kiếp người....
Ông H Là nầy là người dám áp dụng câu..." thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt, còn hơn....tối thui suốt trăm năm " Hehehehehheh
Dù sao cũng báy phục, vì mình to mồm và mồm loa mép giãi....nhưng khi có chuyện lớn thì cũng...nhát thít, đành chọn...le lói....mấy chục năm ! Hehehehehe
Thôi ngu si hưởng thái bình cho rồi..... Hehehehe
Leo lói lập lè...lu lu...hả !? Heheheheeh
Bóng đèn le lói thì tuổi thọ cao chứ sáng quá dễ bị đứt tim lắm Hehehehehe
Le lói thì ...muỗi vổ cánh bay qua cũng tắt ngóm ! Heheheheh
Thì le lói được phút nào hay phút đó mà cũng gọi là có ánh sáng với người ta .... Hihihihihihi
Thôi ... mình thích bùng cháy, xong ... đứt bóng, cũng được ! hihijihi
Thôi thì nhân tâm tùy mạng mỡ, ai thích gì thì chiều... hehehehe
Mà không được thích...tiền của MT nghen J. ! Heheheheheh
Có thích cũng làm sao lấy được tiền trong túi quan là của quan mà.... Hihihihihi
Nhưng mà quan khi bị dụ....kẹo me rồi, thì cũng....ngu tới xương luôn ! Hehehheheeh
Chừng nào ăn kẹo me nhớ nói nhen... hihihihihi
Ăn rồi thì....ngậm câm như hến, làm gì mở miệng cho nỗi ! Hihihihihh
Vậy thì ai đưa kẹo me đừng ăn, muốn ăn tự đi mua ăn chăc ăn như bắp luôn... Hihihihihi
Mà mua thì...tốn xiền ! heheheheh ai cho chùa cũng khoái !...chết là chổ nầy ! Hhihihihi
Bởi vậy thiên hạ chết ở chỗ thích của chùa thôi... Hihihihihihi
Hihihihih vẩn là dính đòn vụ ....'' Mất tôm vì ham tép "
ham tép còn đỡ chứ có nhiều người còn ham dàng rớt ngoài đường kìa.... hehehehe
Ham gì ngoài đường ...hong phải của mình, thì cũng....hốt xác ! hehehehe
Có nhiều người hốt rồi chứ bộ.... hehehehe
Thoi....cho em .....xin ! cái gì mà bắt đầu từ chử Hốt....cũng thấy mà ghê ! hê hê hê
Thử thảy dàng ra đường coi có nhào dzô hốt không... Hehehehehe
Hehehhe Dàng ....khè, chó thích ăn Hỉ !? hehehhehee
Dàng đó thì chĩ có tội nghiệp mấy người công nhân vệ sinh quét đường phải hốt thôi... Hihihihi
Công nhân vệ sinh quét đường thì....chổ nào có nhạc, họ...'' dừng chổi....đứng nghe " Hehehehhe ....chổ nào có '' bo'' họ tiền họ mới hốt....
Vậy là công nhân này thuộc loại công nhân thời đổi mới... Hahahahah
Công nhân bây giờ không còn bị đè đầu cữi cổ nữa đâu !
Ừ lâu lâu nó còn đi ngang chỗ mình làm xin tiền cúng cô hồn, xin tiền trung thu, tiền tết mới hách chứ....
Mô-đen tụi nó là vậy đó ! chổ nào cũng bị như thế !!! hehehehe
Nhiều đứa làm cái giọng thấy ghét lắm giống như mình thiếu nợ nó vậy đó. Đi xin tiền mà cái mặt hình sự thấy ớn luôn.
Cái đám ....đổ rác nó vậy đó J. ! chổ nhà mình y sì vậy !
Mà nghe nói đổ rác vậy chứ phài là con giòng cháu giống mới được làm đó chứ cỡ tụi mình là khỏi đi....Nghề cha truyền con nối mà.... Hehehehehe
Ừ hình như ....gia truyền đó ! mà nghĩ cũng tội họ...khi xưa họ nhờ có phân loại ve chai giấy vụn, cơm heo.....Bây giờ họ bị dân nhập cư đi sớm xí phần mấy cái đó hết rồi... cũng tội !
Nói đến dân nhập cư nghe thấy oải quá đâu mà tràn vô quá trời, sáng muốn đi công chuyện gì là phải đi sớm chứ đi trễ một chút là kẹt xe khỏi đi luôn...
Thông cảm cho họ chứ J ! dù đôi lúc họ gây ra nhiều phiền thoái cho cã ...làng chứ kg riêng gì mình bị.....Họ cũng đi mưu cầu một hạnh phúc lớn hơn những ....bờ rau, ruộng lúa ...ở quê họ !
Đi vô thành phố này thì chỉ có làm đầu tắt mặt tối như tụi mình đây thôi chứ hạnh phúc gì chỗ này há MT?
Nhưng vẫn hơn ở làng quê họ....xa lắc xa lơ....
Quê hương chốn thanh bình mà không ở bon chen chi chỗ phồn hoa đô hội này....
Thì ở đời ai mà không....ngó lên, ....đứng núi nầy nhưng ...trông cái núi nọ ! Heheheeh
" Chưa đi chưa biết Sè-gòng, đi rồi mới biết...cũng nghe sè sè " Hihihihihih
Chưa đi chưa biết miền quê đi rồi chỉ muốn quay về cho xong.... Hỉ???
Quê giờ thì cũng....lưu manh chúa, còn hơn Saigon luôn ! Hehehehe
Ừ mấy đứa nhà quê bây giờ tụi nó mất dậy lắm, về đó mà láng cháng là coi chừng dính đạn với tụi nó, chứ không còn chân chất như ngày xưa đâu.
Thì cái xấu bao giờ cũng chạy trước cái hay cái đẹp.....Hehehehehe
Thói xấu dễ nhiễm mà, trong khi học được cái tốt thì khó lắm nhất là torng thời buổi vật chất kim tiền như bây giờ..
Nói đâu xa...mình cũng còn bị cám dỗ đây chứ nói chi tụi con nít nhà quê ! heheeh
Nhưng dù sao mình củng còn bản lĩnh để biết khi nào nên dừng lại.Còn mấy em kia thì xả láng sáng về sớm luôn... Hihihihihihi
...Sáng mà còn ....lết dìa sớm được là cũng là còn có phước...hihihihhi
Đó là tại nó chưa đủ tiêu chuẩn chứ đủ tiêu chuẩn là mất xác luôn đó. Hihihihihi
Chưa chắc à nghen bạn, bây giờ nhiều thứ tăng lực lắm....bèo bèo thì uống 1 lon năm-bờ-quan hay bò húc...là húc tới....bến nhà Rồng ! Heheheheh
Tới bến nhà Rồng còn đỡ sợ qua tới Tây Thiên thỉnh kinh luôn theo Tam Tạng đó... Hehehehe
Cha nội.....Tam Tạng nầy giờ còn ai theo nữa, họa may là còn mấy con yêu quái....tuổi về chiều xài đỡ....Hehehehehee
Giỡn quài còn mấy em thị mầu tân thời đó... hihihihihi
Thị mầu thời đại !?....còn khuya tụi nó mới .....xáp dô cha nội nầy ! Đô có hong ? Dàng có hong ? thuốc lắc có hong ?.. ...chỉ có ...trên răng dưới dế !....hehehehe bỏ đi tám ! Hehehehe
Xời ơi vậy là MT không biết rồi Tam tạng bây giờ không phải là Tam tạng ngày xưa nhen, giàu lắm đó, chơi đô không à.... Hihihihi
Vậy cha nôi nầy có nhận tài trợ của mấy ...cờ-lúp mụ nội rững mở hả ! Hehehehehe
Tự mấy mụ đem đến dưng cho chả ấy chứ, dưng hết cả luôn.. Tất tần tật, tuốt tuồn tuột...Hehehehe
Heheheheh vậy... "Ai nói đi tu là khổ, đi tu sướng lắm chứ...." !!! hehehehehe
Thế mới nói Tam Tạng thời nay sướng lắm chứ ngồi trong am có người đem dưng mọi thứ còn hơn Đại da nữa đó. Đại da còn phải làm việc bằng đầu óc thí mụ nôi và còn phải giành giựt tính toán bạc đầu luôn đó... hehehehehe
Thôi mấy bữa nữa....ế độ MT đi tu cho gòi ! Nghe mà ham quá...heheheeh
Mình lấy nick-name là...Lục phủ-Ngũ tạng ! hehehehe ổng có 3 mà sướng vậy mình lấy 5--6 thì....êm ấm bội phần ! Heheeheh
Coi chừng đó nhen, muốn được sướng giống ổng phải có cái tạng giống ỗng mới được à nhen.... hehehehehe
Tạng gì ? nói để MT biết mà dô....Chợ Rẩy xin ! Hehehehehe
Phải đi Thái Lan tạo hình đó... hihihihihi
Hheeheh vậy MT chắc nhịn ăn nhịn mặc , dành tiền đi Thái....mong đổi đời, hén ? Hhihihi
Uh, ráng chịu khổ một thời gian rồi sẽ được sung sướng muôn đời... hihihihi
Được vậy thì phước, sợ nó sửa xong thấy mình....đẹp quá, nó giữ lại bắt đi làm....ở Thái, thì có mà chết ! Huuhuhuh
Hổng sao đâu bên Thái mộ đạo Phật lắm thấy mình làm Tam Tạng mà đẹp chai vậy nó còn cưng nữa..... Hihihihihihihi
Heheheheh chính vì vậy nó mới săn đón mình để.....thỉnh về mấy cái sex-shop ! Heheheheh
Để làm Manequin cho nó đó mà còn có giá nữa.... Heheheheheheh
Đâu có....nó ghi tên chả vô Menu đặc sản, chứ ! Hehehheeh
Đặc sản thịt rừng hả? Hihihihihi
Đặc sản thịt....yêu quái ! Heheheh
Yêu quái là thịt rừng gồi...Hihihihihi
Giỡn quài....hôm nọ mình có coi vụ tụi nó lấy thit ...heo noc heo nái, ra thui lông giả làm heo rừng đó ! Hehehhhe
Có vụ đó nữa hả bộ người ta ăn mà không biết sao?
Nếu mình ăn thì....may phước có đứa biết, đằng nầy mấy món đó mấy cha nhậu ăn thì làm sao kg dính ! hehehheh cũng đáng kíp !!!
Ừa đáng đời thứ ham ăn hố uống nên mới bị lừa.. Hehehehe
Giống như tụi vá xe lừa mấy cha nội khoái ...gái còn origin ! Heheheheeh
Biết có Zin thiệt hông hay là zin vá rồi.... Hihihihihihi
Thì ....đã nói là mướn tụi vá xe, vá lại gòi mà ! hahahahah
Ừ nhỉ, có nhiều mụ già khú đế còn bày đặt đi vá búm nữa ... hehehhehehe
Xã hội bi giờ có nhiều cái....quái thai thời đại ghê như vậy đó !hehehehe
Thiệt tình không biết trong đâu óc những con người như vậy nó có suy nghĩ gì không ta?
Sao lại không !?.....Suy cho cùng, mấy cái đó cũng là mồi câu, mồi chài...kể cả bùa yêu thuốc lú ! Hehehehehhe
Mà già khú đế rồi cá nào mà cắn câu... họa may ra mấy lão nông thì có.
Sao J lại bi quan thế !? Hehehehe Mấy mẻ rất là ....lạc quan cho nhan sắc và tủi tác của mấy mẻ đó, cái chính là mấy...mẻ biết mấy mẻ có ....nhiều xiền ! Heheheeheh
Bởi vậy có tìên thì cú cũng biến thành thiên nga há, còn mình thì phượng hoàng biến thành chồn hôi ... hihihihihihi
Yeah ! chứ biến thành ....quạ, thì là gì có cái ....tuyến hôi, xịt tụi nó ! hehehheeh
vũ khí bí mật hén... hehehehe
Suỵt...nhỏ thôi, cũng vì vũ khí bí mật nầy....mà Saddam Hussein bị treo cổ đó ! heheheeh
Vũ khí của ai vậy? Hehehehehe
Biết chết liền....Hehhehehehe
Đi đâu cũng thấy vé số vậy ta? Câu chuyện vượt quá sức tưởng tượng của một thằng người như tui. hichichic
Lương vầy mà chán nỗi gì 2 ngàn đô hả!?
....Trái bồ hòn cũn ngọt, củ ấu cũng tròn.
Ham giàu quá hén!
Chết cha, viết mà quên ngó lại, Hihihihi, cám ơn bạn đã coi lại giùm...lương gần hai triệu....Hihihihihi
Chứ giờ bạn không thấy ngồi đâu cũng bị đội quân vé số tới mời sao? từ quán cóc tới quán tầm tầm, chiỉ trừ những quán hạng sang thôi.... Hổng chứng tình hình này mà kéo dài nữa thì mai mốt mình cũng gia nhập vô đội quân đó đó, lúc đó nhớ ủng hộ nha... hihihihihihih
Đại gia rồi mà còn ham làm giàu nói chi khố rách áo ôm như tụi mình chứ....
Thôi đi jen mà bán vé số cạnh tranh với người nghéo họ lấy gì sống! Nhà nước mới thống kê lại hộ nghèo ở VN là hơn ba triệu hộ, hộ cận nghèo là hơn 1,6 triệu hộ. Tổng cộng là gần 6 triệu hộ. Mỗi hộ nghèo lấy trung bình 4 người thôi vậy là vị chi là 24 triệu người nghèo. Dân số mình gần 80 chục triệu, chiếm gần 1/3 dân số nghèo và cận nghèo. Chưa kể lạm phát gần đây NN nghĩ còn có thể cao hơn nữa! Hic
Nghèo mà còn có cận nghèo nữa hả, chữ nghĩa thời bây giờ sao nó hoa lá cành quá hả? giống như đói thì nói mẹ nó đói đi bày đặt dứt bữa... Oi trời ơi...
Tụi này nghề của nó là trò chơi tung hứng chữ nghĩa mà !
Xấu hay làm tốt, dốt hay nói chử !
Tung hứng và xào nấu chữ nghĩa mục đích của nó là làm tụi mình bị rối tung, rối mù nên không còn biết đâu là thật, đâu là giả. Vụ điều tra ngheo vừa rồi nói trắng ra mình còn gần 1/3 dân sống ở mức nghèo! Tiêu chuẩn ngheo của mình nói thật chả ra hồn gì! Đúng là nghề mị dân!
Nói qua cũng nó rồi nói lại cũng nó...
Tối ngày cứ tung hứng chử nghĩa, đĩ mồm văn chương...
Vụ cắt cáp nầy , theo em có lẽ là một ....tấn tuồng do bè lủ chóp bu, đạo diển cho tg chệt làm...rồi làm bộ...nói nói la la cho thiên hạ ...tưởng lầm là ...ta đây còn làm chủ !
Nếu mà đến nước này nữa, tía má mình chơi cha thiệt rồi còn gì mà tế bồ mo đây?
Mình cũng nghi nghi vậy đó, chắc họp đồng mua bán đã xong xuôi rồi nên hôm nay nó tiếp tục chơi tàu Viking nữa kìa, Hải Tặc mà nó cũng không tha thì mình là cái thớ gì đâu....Biêt dắt díu nhau đi đâu bi giờ...
Lên núi ! phát huy chế độ.....mẫu hệ, dài bữa....xuống núi. Thuyển lựa mấy thằng tàu...ngon cơm, cưới dìa ....làm bếp cho bà ! Hahahahah
Coi chừng nó lén phén giống anh chí Phèo ngày xưa!
Thế thì phải thiến nó cho mất đi cái nòi giống hay ăn đàng sóng nói đàng gió.... HIHIIHIHIHI
Nhớ thiến là thiến cho tiệt nọc đừng thiến kiểu Lao Ái thời tần Thủy Hoàng ngày xưa nha!, Lấy của con ngựa về thay thế là tiêu đó!
Post a Comment